Mừng đại lễ Vu Lan Báo Hiếu, tặng 30% ví da vẽ

0
2404

Ngày đó vốn chỉ có bạc tiền ít ỏi tôi dành dụm mà tôi hí hững nói Mẹ rằng ” Con nhất định sẽ đi học ở Sài Gòn”. Thời trẻ Trâu ấy Tôi nào biết suy nghĩ đến việc liệu bản thân mình hay gia đình có khả năng lo cho tôi học ở nơi nhộn nhịp ấy không? Chỉ cần biết Nghe tiếng Sài Gòn là tôi nghỉ ngay bất chấp mọi cách ta sẽ đến vùng đất mới…

Vui cứ như Sáo nhảy, mà mình nào nghĩ đến đằng sau ấy có một người lo từ chai nước mắm, từng bịch gạo, từng cái mền…đến quần áo mặc. Sợ tôi ở Sài Gòn ăn không no mặc không ấm, sợ đủ thứ…không ai khác là Mẹ tôi.

Thế mà Tôi vô tư chẳng biết trời mây gì đâu bạn ạ, cứ nói thầm “Chèn ơi, Mẹ ơi đừng để gì cho con mang theo nữa, con oải lắm, con chỉ muốn xách chiếc xe đạp và mấy bộ đồ đi thôi.” 

Gần đến giờ lên xe, lòng rạo rực, cứ nôn nóng. Mơ tưởng cảnh lúc thức dậy, mở mắt ra là sẽ tới Sài Gòn. Mình sẽ được học ở đây, có bạn người Sài Gòn nữa và là con đường cho sự thành công của mình…

Đang lay hoay với viễn cảnh xa xôi, Mẹ tôi xách chiếc xe đạp ra. Mẹ bảo leo lên Mẹ chở và nhất quyết Mẹ không để tôi chạy.

Từ nhà đến bến xe, Mẹ đèo tôi bằng chiếc xe đạp, băng qua Cầu Duy Tân (tp Long Xuyên) với dốc cao và hẹp, độ dài khoảng 200m ngày ấy. Nhìn lưng Mẹ thấm mồ hôi, đôi chân đạp nặng trĩu, tôi muốn giúp Mẹ những cũng chẳng làm được gì ngoài việc núp sau lưng không một động thái nhúc nhích.

Mẹ không dễ dàng cho tôi đi một mình như tôi suy nghĩ đâu các bạn ạ. Mẹ cũng phóng lên xe cùng tôi đến tận ổ Sài Gòn. Các bạn biết để làm gi?

✔️ Để Mẹ dọn dẹp từ nơi tôi ngủ, lau chùi vệ sinh chỗ sinh hoạt chung từ bếp cho đến Toilet.

✔️ Để Mẹ nói vài lời gửi gắm Tôi cho bà chủ nhà. .

Tôi tiễn Mẹ ra bến xe về quê lại, đó là thời gian kinh khủng nhất mà tôi không bao giờ quên. Tôi nhận ra rằng tôi phải xa Mẹ, Tôi sẽ không còn được ăn ngon ngủ ấm, sẽ không còn nhìn thấy Mẹ thường xuyên. Những chuỗi ngày kế tiếp, tôi sẽ phải một mình bắt đầu cái gì đây ở đất Sài Gòn này ???

Tôi nắm chặt tay Mẹ rồi òa khóc nức nở như một đứa trẻ, nhớ những gì tội lỗi đã làm Mẹ buồn phiền từ hết cấp 2 rồi lại cấp 3, chưa bao giờ để Mẹ không khỏi lo lắng về Tôi.

Mẹ cũng không cầm nước mắt nhưng nhất quyết Mẹ không nhìn tôi. Mẹ nói Quyết định là do con chọn, nên đừng khóc. 

Vậy đó bạn ạ, tôi lê thê lếch thếch đi bộ về nhà trọ khóc nức nở ra tiếng, mếu máo như đứa trẻ con bị ăn đòn. Kể từ đó bất cứ khi nào tôi có dịp về Long Xuyên tôi lúc nào cũng chỉ muốn quất quýt bên Mẹ. Ngoại trừ đi tập thể dục, việc gặp bạn bè cũng hạn chế. Cứ được gần bên Mẹ là ôm ngủ và hôn Mẹ thôi bởi vì cả một đời người bạn được có mấy lần có thể ôm Mẹ.

Còn Cha Còn Mẹ là điều hạnh phúc nhất trên đời, nếu như công việc làm bạn buồn phiền vì đồng nghiệp/ sếp thì nghỉ làm nơi khác. Sự nghiệp thất bại thì bạn có thể làm lại, nhưng thời gian ở bên Mẹ Cha thì không thể quay về. Nên nhân khi Cha Mẹ còn khỏe mạnh, bạn hãy hết lòng chăm lo, đừng làm khổ Cha Mẹ. Lựa lời mà nói, đừng nói lời làm Cha Mẹ đau lòng, để những ngày tháng sau này của cuộc đời, bạn không phải hối tiếc.

Mừng đại lễ Vu Lan Báo Hiếu, tặng 30% ví da vẽ cho niềm hạnh phúc mang tên “Cha Mẹ còn”

Nhân dịp mừng đại lễ Vu Lan Báo Hiếu, mình sẽ tặng 30% Ví da vẽ nghệ thuật giá gốc 1,200,000 đồng. Nếu lay hoay đi tìm món quà tặng Mẹ thì bạn đừng bỏ cơ hội này, đây sẽ là món quà ý nghĩ mà mình gửi đến các bạn.

❤️Bạn có thể đặt vẽ theo yêu cầu. 

❤️Shop Da Hiệu đồng hành cùng bạn tận hưởng và trân trọng niềm hạnh phúc mang tên “Cha Mẹ còn” bạn nhé!

Mừng đại lễ Vu Lan Báo Hiếu, tặng 30% ví da vẽ cho niềm hạnh phúc mang tên “Cha Mẹ còn”
Mừng đại lễ Vu Lan Báo Hiếu, tặng 30% ví da vẽ cho niềm hạnh phúc mang tên “Cha Mẹ còn”

UyenWendy 0907988855

Co-Founder of Shop Da Hiệu – www.shopdahieu.com

—————————————-

 

LEAVE A REPLY